Tôi không biết mình có nên ly hôn vợ khi cô ấy đã không còn là người mà trước đây tôi từng yêu nữa. Cô ấy từ một người hiền lành bỗng chốc trở nên cộc cằn, khó chịu, vợ chồng nói chuyện với nhau chưa được năm mười câu thì cô đã đùng đùng nổi giận dù đôi khi tôi chẳng làm việc gì có lỗi.
Nhiều lúc tôi chỉ nghĩ mỗi vấn đề có nên ly hôn vợ hay không vì sự chịu đựng của mình gần như cạn kiệt. Cô ấy hành xử ngày càng quá đáng, nhưng nỗi lo về sự phát triển của hai đứa con gái, tôi sợ gia đình đổ vỡ sẽ là sự đả kích lớn đến việc hình thành nhân cách sau này của chúng. Càng sợ hơn khi con mặc cảm vì thiếu thốn tình cảm của cha mẹ.
Những hồi tưởng về quá khứ
Ngày đầu yêu nhau vợ tôi là một người con gái rất chịu thương chịu khó, luôn biết cách suy nghĩ cho người khác. Đến khi chúng tôi kết hôn vì điều kiện kinh tế không cho phép nên hai đứa chỉ có một ít để dành nên thuê một căn phòng nhỏ từ người quen của mẹ vợ, nhằm tiết kiệm chi phí hơn.
Thời gian mọi thứ khá ổn định nhưng từ khi vợ mang thai đứa con gái đầu lòng, tính khi bắt đầu thay đổi dần. Tôi cũng hiểu vì do mệt nhọc, vì nhiều vấn đề khác nhau, điều kiện lại không thoải mái nên chưa bao giờ trách móc vợ điều gì, mặc dù cô ấy có đôi khi quá đáng với tôi hơn cả mức cho phép. Tuy nhiên sau khi vợ sinh xong hơn nửa năm tình hình cũng không hề có chuyển biến tốt hơn.
Sự thay đổi của vợ
Cô ấy bắt đầu khó chịu với mọi thứ, con khóc cô ấy cũng cáo gắt, con đói cô ấy cũng bực mình, tôi nói gì cũng đều là không đúng, cả việc chăm con giúp cô ấy cũng phàn nàn. Có hôm vợ chồng tôi to tiếng với nhau dữ dội, chủ nhà phải gọi cho mẹ vợ sang can ngăn giúp, rồi bảo chúng tôi dọn về nhà để ở, tránh lại mang điều tiếng cho gia đình.
Từ khi về nhà mẹ ruột, cô ấy lại được nước lấn tới, coi thường tôi vì không có bản lĩnh để mua nổi một căn nhà cho mẹ con cô ấy. Đứa con gái thứ hai ra đời, lúc này kinh tế của tôi dần ổn định hơn, tích góp được chút vốn để trả đợt đầu căn hộ nhưng vì còn phải chăm lo khi con quá nhỏ, sợ thiếu thốn nên tôi đợi thêm một thời gian nữa.
Giọt nước tràn ly
Thế nhưng ” cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, cô ấy không ngừng càm ràm vì sao tôi ở nhà cô ấy mà lại không biết cư xử phải phép, không biết làm việc nhà, chỉ biết đi làm về rồi chăm con, không phụ giúp được cho vợ. Tôi uất ức đến độ chỉ muốn bỏ đi ngay tức khắc, chưa kể mỗi một câu là cô ấy lại lao vào như muốn đánh tôi. Không được thì cô ấy vứt đồ đạc khắp nhà để hả giận.
Cho đến một ngày mẹ vợ bảo tôi đã khuyên ngăn vợ hết lời nhưng cũng không giúp được gì, anh trai cô ấy thấy vậy thì trách tôi không làm tròn bổn phận nên vợ tôi mới cư xử như thế, còn bảo nếu cảm thấy không ở nổi thì đi đi. Lòng tự trọng của một người đàn ông bị xúc phạm đến đỉnh điểm cùng với những cách hành xử quá đáng của vợ khiến tôi quyết định rời căn nhà đó, mặc kệ cho chuyện gì xảy ra đi nữa.
Hai ngày qua, tôi thuê một căn hộ gần đó để tiện việc thăm nom con gái nhưng nghĩ lại không muốn bọn trẻ thấy cảnh ba mẹ cãi nhau đến mức bỏ đi nên tôi nhắn với vợ là bảo tôi có việc phải đi công tác để chúng yên lòng. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, mọi chuyện rồi cũng đến lúc phải giải quyết và ba tôi cũng sẽ biết cuộc hôn nhân hiện tại của mình.
Giờ đây tôi đã dọn đi được 1 tháng, không biết có nên ly hôn vợ hay không vì cô ấy cũng không hề có bất kì phản hồi gì, cũng không gọi điện thoại cho tôi. Tôi sợ ba mình biết sẽ buồn vì ông rất thương hai đứa nhỏ. Tôi lại có cảm giác rằng vợ đã không còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa vì đã hơn hai tuần nay cô ấy không hề liên lạc với tôi, cũng không muốn cho tôi gặp con gái. Giờ tôi phải làm như thế nào để ba tôi có thể chấp nhận sự thật, bọn trẻ không phải tổn thương và cuộc hôn nhân này liệu có nên giữ lại hay không?
Lý Ngân – Tổng hợp
Có thế bạn quan tâm :